Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009

Hiểu Lầm _phần 2



Hiểu lầm
( nguồn 珊珊 - Phần 2)
A
nh lẵng lặng dọn vào phòng của mẹ để ở, tối nào về cũng nặc nồng mùi rượu. Còn tôi thì cứ mãi bị ám ảnh bởi sự áy náy đáng thương mà thở không ra hơi. Muốn giải thích cho anh hiểu, muốn nói với anh rằng chúng ta sắp có con rồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, tôi không thể nào thốt nên lời được. Thà rằng anh đánh tôi một trận hoặc là mắng nhiếc tôi, tuy những sự cố ấy đều không phải do tôi cố ý.

Ngày tháng ngột ngạt ấy cứ tiếp nối trôi qua, anh về càng lúc càng khuya hơn. Chúng tôi sống gượng gạo còn hơn hai người xa lạ. Tôi là một nút chết khó mở trong trái tim của anh…

Một lần nọ, tôi đi qua một nhà hàng tây, nhìn qua ô cửa kính trong suốt, tôi thấy anh cùng với một cô gái trẻ tuổi ngồi đối mặt nhau, tay anh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của cô gái kia, tôi hiểu ra tất cả … Tôi đứng thẫn thờ, sau đó bước vào nhà hàng, đứng trước mặt anh và nhìn chầm chập vào anh, trong mắt không hề có tí nước mắt. Tôi không nói gì, mà cũng không còn gì để nói …

Cô gái đó nhìn tôi, nhìn anh, rồi dợm đứng lên muốn đi, nhưng bị anh dùng tay ấn xuống. Sau đó, anh cũng nhìn tôi cũng như tôi đã nhìn anh…

Tôi nghe thấy trái tim mình dần dần ngừng đập, từng hồi từng hồi bước dần tới ranh giới của sự chết chóc Người thua cuộc là tôi, nếu như tôi còn đứng thêm vài giây nữa, thì tôi và đứa con trong bụng chắc chắn sẽ quỵ xuống….

Đêm đó, anh không về nhà, anh dùng cách đó để cho tôi hiểu rằng : “ Cái chết của mẹ anh, là sự kết thúc tình yêu của chúng tôi”.

Từ đó anh không về nhà nữa. Có những lúc, tôi tan sở về nhà, tôi thấy quần áo ở trong tủ có sự xáo trộn, thì ra anh đã về nhà lấy một ít đồ dùng của mình. Tôi không muốn gọi điện cho anh, trước đây tôi rất muốn giải thích với anh những hiểu lầm đã xảy ra, nhưng bây giờ thì không còn ý tưởng ấy nữa. Tôi sống một mình, đi bệnh viện khám thai cũng một mình. Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông nhẹ nhàng cẩn thận dìu vợ đi khám thai, thì trái tim tôi như vỡ nát. Bạn đồng nghiệp nói bóng gió bảo tôi bỏ cái thai đi, nhưng tôi kiên quyết từ chối, tôi như điên như dại phải sinh bằng được đứa con này, coi như là sự chuộc lỗi với cái chết của mẹ chồng vậy.
Tôi tan sở về nhà, anh đã ngồi đợi ở phòng khách, khắp nhà nghi ngút khói thuốc, trên bàn để sẵn một tờ giấy. Tôi không cần thiết phải xem, vì tôi biết nội dung của nó là gì rồi. Đã hai tháng qua, anh không có ở nhà, tôi đã dần học được sự bình tĩnh. Tôi nhìn anh, dở nón xuống nói : “ Anh đợi một chút, tôi sẽ ký tên”. Anh nhìn tôi, cũng giống như tôi với ánh mắt rất phức tạp…

Tôi vừa cởi nút áo khoác vừa thầm nhủ với lòng : “ Không được khóc …”. Dù mắt rất đau, nhưng tôi sẽ không để cho nước mắt trào ra. Máng xong chiếc áo, tôi thấy đôi mắt anh cứ nhìn chăm chăm vào cái bụng hơi nhô ra của tôi. Tôi cười, bước lại lấy tờ giấy, không thèm xem nội dung, tôi ký tên lên đó rồi đẩy qua lại cho anh.
“Lô Địch, em có thai rồi?” . Từ khi mẹ chồng mất đến nay, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với tôi.

Tôi không khống chế được đôi mắt mình nữa, giọt ngắn giọt dài cứ thế trào ra. Tôi nói : “Đúng, nhưng tôi không sao đâu, anh có thể đi rồi đó!”…
Anh rốt cuộc không đi. Trong bóng tối, chúng tôi cứ nhìn nhau. Anh từ từ áp sát vào người tôi, nước mắt thấm ướt cả chiếc chăn. Nhưng trong lòng tôi, nhiều thứ đã trở nên xa xôi lắm, xa đến nỗi cho dù có chạy theo cũng không với tới được nữa. Tôi không nhớ là anh đã nói với tôi bao nhiêu lần “xin lỗi”, tôi cũng từng nghĩ rằng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng không thể … Trong nhà hàng hôm đó, trước mặt cô gái ấy, anh đã dùng ánh mắt lạnh lẽo vô cảm nhìn tôi, cả đời này, tôi không bao giờ quên được !

Hai chúng tôi đã cùng khắc trong tim mỗi người một vết thương sâu hoắm. Tôi thì vô ý, còn anh lại cố ý. Mọi sự hiểu lầm đã được sáng tỏ, nhưng những gì đã trôi qua không cách nào trở lại như cũ được nữa, chỉ khi nghĩ đến đứa con trong bụng thì trong lòng mới cảm thấy chút ấm áp. Còn đối với anh, tim tôi đã nguội lạnh, tôi không thèm ăn bất cứ thứ gì mà anh mua, cũng không muốn nhận quà của anh, và đặc biệt là không muốn nói chuyện với anh.
Từ khi ký tên lên mảnh giấy đó, hôn nhân và tình yêu lần lượt mờ phai và mất dần trong trái tim tôi. Nhiều khi anh có ý định trở về phòng ngủ, nhưng hễ anh vào, thì tôi ra phòng khách, cuối cùng anh đành phải ngủ ở phòng của mẹ.

Trong đêm, tôi nghe thấy tiếng rên nho nhỏ vọng ra từ căn phòng của anh. Tôi cũng không lấy làm lạ, là bởi vì đây là thói quen chơi trò cút bắt của anh. Hồi trước, chỉ cần tôi không chú ý tới anh, thì anh giả đò bệnh, tôi đành phải đầu hàng và chạy tới hỏi thăm anh bị làm sao, thế là anh túm lấy tôi và cười lên ha hả. Anh đã quên rồi, lúc đó, tôi sốt ruột lo lắng là bởi vì trong tim tôi có tình yêu, còn bây giờ thì giữa chúng tôi còn có cái gì đâu ? Thế là anh cứ duy trì cái tiếng rên rỉ đứt đoạn ấy cho đến khi tôi sinh em bé.
Hầu như mỗi ngày anh đều mua đồ cho con, nào là đồ dùng cho trẻ sơ sinh, đồ dùng cho thiếu nhi và các loại sách mà con thích … Từng gói từng gói, chất đầy trong phòng của anh. Tôi biết anh dùng cách đó để khiến tôi cảm động, nhưng tôi không vì thế mà động lòng. Anh đành phải đóng cửa ngồi suốt trong phòng, mở máy vi tính và cứ thế gõ chữ, có lẽ anh đang yêu đương trên mạng, nhưng đã không can hệ gì đối với tôi nữa rồi.

Vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội đã khiến tôi la lớn một tiếng, anh như mũi tên bắn phóng vào phòng ngay, dường như anh chưa hề thay đồ ngủ bao giờ, và cố ý chờ đợi cái giây phút này đến. Anh bế tôi chạy một mạch xuống lầu, chặn đầu xe … trên đường đi cứ nắm chặt lấy tay tôi, không ngớt lau cho tôi những giọt mồ hôi trên trán. Đến bệnh viện, anh bế tôi chạy vào phòng sản khoa. Dựa trên bờ vai ấm áp và xương xẩu của anh, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu tôi : “ Cuộc đời này, ai còn có thể yêu tôi giống như anh ?”

Anh đứng ngoài cửa phòng sinh, nhìn tôi đi vào với ánh mắt thật ấm áp, tôi cố nhịn đau và mỉm cười với anh. Sau khi từ phòng sinh trở ra, anh nhìn tôi và con với nụ cười thắm đượm nước mắt. Tôi nắm tay anh, anh nhìn tôi cười, sau đó từ từ ngã xuống một cách mệt mỏi rũ rượi. Tôi gọi tên anh, anh cười, nhưng đôi mắt mệt mỏi vẫn cứ nhắm thiêm thiếp… Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ không bao giờ vì anh mà rơi lệ nữa, nhưng thật tình, tôi chưa bao giờ cảm thấy cơ thể mình đau đớn như lúc này.

Bác sĩ nói, bệnh ung thư gan của anh đã vào giai đoạn cuối, anh kiên trì cho đến ngày hôm nay cũng là một kỳ tích hiếm có.
Tôi hỏi Bác sĩ bệnh được phát hiện khi nào ? Bác sĩ nói là đã năm tháng trước, sau đó an ủi tôi : “Chuẩn bị lo hậu sự đi!”.
Tôi bất chấp sự ngăn cản của Y tá, chạy thục mạng về nhà, xông vào phòng anh và mở máy vi tính ra, tim dường như không còn đập nữa. Bệnh của anh đã phát hiện vào năm tháng trước, tiếng rên rỉ của anh là thật, vậy mà tôi cứ cho là …

Hai trăm ngàn chữ trong máy vi tính là của anh viết lưu lại cho con trai : “ Con ơi, vì con nên ba mới cố gắng, đợi đến khi được nhìn thấy con rồi mới quỵ xuống là ước mơ lớn nhất của ba lúc này … Ba biết, cuộc đời của con sẽ có rất nhiều niềm vui, hoặc là khi gặp trắc trở, nếu như ba được cùng con trải qua quá trình trưởng thành đó thì vui biết mấy, nhưng ba không còn cơ hội nữa rồi. Ba viết tất cả những gì mà sau này con có khả năng gặp phải vào máy vi tính, đến khi những vấn đề ấy xảy ra thì con có thể tham khảo ý kiến của ba … Con ơi, viết xong hai trăm ngàn chữ này, ba có cảm giác như ba đang cùng với con sống và trải qua quá trình trưởng thành đó, nói thật, ba vui lắm ! Con phải yêu thương mẹ, mẹ con rất khổ, là người yêu con nhất, mà cũng là người mà ba yêu nhất …” - Anh viết về mọi phương diện, từ cái lúc con đi nhà trẻ, đến khi con học tiểu học, học phổ thông, học đại học, đến công việc và chuyện tình yêu của con … tất cả tình tiết lớn nhỏ đều viết một cách cụ thể rành mạch…

Anh cũng viết cho tôi một bức thư : “Em yêu, lấy được em là phúc lớn nhất của đời anh, hãy thứ lỗi cho anh đã làm tổn thương đến em, hãy thứ lỗi cho anh vì đã giấu giếm bệnh tình của mình, bởi anh muốn em được vui vẻ để chờ đợi sự ra đời của đứa trẻ … Em yêu, nếu em khóc, điều đó chứng minh là em đã tha thứ cho anh, thì anh sẽ cười lên, cám ơn tình yêu của em đối với anh … Những món quà này, anh lo không có cơ hội được tận tay trao tặng cho con, mỗi năm, nhờ em thay anh tặng cho con vài món quà em nhé, trên gói quà anh đều có ghi rõ ngày tháng tặng quà …

Khi tôi trở lại bệnh viện, anh vẫn trong trạng thái hôn mê. Tôi bồng con đến, để lên người anh, nói : “ Anh mở mắt ra cười một cái xem, em muốn con mình nhớ mãi cái cảm giác được nằm trong vòng tay ấm áp của cha nó…” . Anh cố gắng mở mắt và mỉm cười một cái. Con trai vẫn nằm trong lòng anh, đôi tay bé nhỏ của nó vẫn vô tư múa máy … Tôi ấn vội nút chụp hình … cắc … cắc … mà nước mắt tuôn trào….

PS : Hiểu lầm nên giáp mặt nói rõ.
Nếu không người bị thương cuối cùng sẽ là chính mình.
Đừng giữ mãi ở trong lòng….!

Photobucket



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét