Cưới nhau được hai năm, anh bàn với tôi rước mẹ anh ở dưới quê về sống chung an dưỡng tuổi già. Cha anh đã mất từ khi anh còn rất nhỏ, anh là điểm nương tựa duy nhất của mẹ, một mình mẹ nuôi anh khôn lớn, cho đến khi anh học xong đại học. Bốn chữ “ Hàm tân như khổ - Ngâm đắng nuốt cay” thật xứng đáng với sự cực khổ của mẹ anh !
Tôi cứ luôn miệng nói “ được, được”, rồi chạy đi dọn ngay một căn phòng có ban công hướng ra phía nam, có thể tắm nắng, cũng có thể trồng hoa cỏ … Anh đứng trong căn phòng ngập tràn ánh sáng, không nói câu nào, bỗng nhiên nhấc bổng tôi lên rồi quay vòng ở trong phòng. Khi tôi vùng vẫy đòi anh thả xuống, thì anh nói : “ Chúng ta đi rước mẹ !”
Vóc người anh cao lớn, tôi thích được áp sát vào lồng ngực của anh, có cảm giác như cái thân thể bé nhỏ của tôi sẽ được anh túm lại và cho vào túi. Những lúc tôi và anh cãi nhau, đến hồi căng thẳng thì anh nhấc bổng tôi lên, để ở trên đầu lắc qua lắc lại, cho đến khi tôi sợ quá và năn nỉ xin tha thứ. Cái cảm giác vui vẻ trong kinh khủng đó càng làm cho tôi ngày một yêu quý anh hơn.
Những thói quen ở dưới quê của mẹ chồng trong nhất thời không thay đổi được. Tôi có sở thích mua hoa tươi chưng ở phòng khách, mẹ chồng sau đó không nhịn được nói : “ Các con còn trẻ quá không biết cách sống, mua hoa làm cái gì ? có thay thế cơm ăn được đâu !”
Tôi cười nói : “ Mẹ, trong nhà có hoa tươi nở rộ, làm cho tâm tình của con người cũng dễ chịu hơn.”
Mẹ chồng cúi đầu lẩm bẩm, anh bèn cười nói : “ Mẹ à, đây là thói quen của người thành thị, dần dần rồi mẹ cũng quen mà thôi.”
Mẹ chồng không nói gì thêm nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi mua hoa tươi về, thì cũng giống như trước không nhịn được, lại hỏi tôi mua hoa hết bao nhiêu tiền, tôi trả lời xong thì nghe thấy tiếng tắc lưỡi “ chặc chặc…”.
Có khi, nhìn thấy tôi đem túi lớn túi nhỏ về nhà, mẹ chồng cứ gạn hỏi, mua cái này bao nhiêu tiền, cái kia bao nhiêu tiền, tôi thành thật trả lời tất cả, thế là lại nghe thấy tiếng tắc lưỡi lớn hơn …
Anh vẹo mũi tôi nói : “Ngốc ạ, em đừng nói với mẹ giá thật là được chứ gì ?
Cuộc sống vui vẻ dần dà được thay thế vào sự bất hoà. Mẹ chồng không quen nhìn thấy anh dậy nấu đồ ăn sáng. Dưới mắt của bà, nam nhi đại trượng phu nấu cơm cho vợ ăn thì chẳng ra làm sao cả. Thế là mỗi buổi sáng, nét mặt của bà luôn luôn đanh lại, tôi giả đò không nhìn thấy, bà bèn dùng đũa khua thật mạnh. Đó là sự phản kháng trong im lặng của bà.
Tôi là giáo viên dạy vũ đạo trong nhà văn hoá thanh niên, nhảy tới nhảy lui đã đủ mệt rồi, sáng sớm được quấn trong chăn êm nệm ấm là cái thú hưởng thụ duy nhất của tôi, cho nên tôi không muốn từ bỏ nó. Thế là, tôi cũng phớt lờ, giả câm giả điếc đối với sự kháng nghị của bà .
Những lúc vui, mẹ chồng thỉng thoảng cũng có giúp tôi làm những việc lặt vặt, nhưng hễ bà làm thì tôi lại càng bận hơn nữa. Chẳng hạn như, bà gom tất cả những cái túi đựng rác lại, nói là đợi đến khi được nhiều rồi đem đi bán ve chai, kết cuộc khắp nhà toàn là túi nhựa phế liệu.
Bà tiết kiệm dùng nước rửa chén để rửa chén, vì không muốn làm cho bà tự ái, tôi đành phải lén lút đi rửa lại. Có một lần, buổi tối tôi len lén rửa chén bị bà phát hiện, bà đóng “rầm” cửa lại, nằm trong phòng riêng của mình mà khóc rất lớn tiếng.
Anh là người khó xử nhất. Sau chuyện đó, cả đêm anh không hề nói chuyện với tôi, tôi nhõng nhẽo, tôi đùa cợt, anh cũng không thèm để ý tới. Tôi nổi nóng hỏi : “ Tôi rốt cuộc đã làm sai chuyện gì rồi ?” . Anh trừng mắt nhìn tôi nói : “ Em nhân nhượng một chút không được sao, chén rửa không sạch ăn cũng đâu có chết người ?”
Một thời gian rất lâu sau đó, mẹ chồng không nói chuyện với tôi nữa, không khí trong nhà bắt đầu trở nên gượng gạo khó thở làm sao…
Trong thời gian đó, anh sống rất mệt mỏi, không biết là nên xử lý thế nào cho trọn vẹn.
Mẹ chồng vì không muốn nhìn thấy con trai mình nấu đồ ăn sáng, đã cam tâm đảm nhận lấy “nhiệm vụ nặng nề” đó.
Mẹ chồng nhìn thấy anh ăn rất vui vẻ, lại nhìn sang tôi, với ánh mắt chê trách tôi không làm tròn trách nhiệm của một người vợ. Để tránh sự gượng gạo ấy, tôi đành phải mua bánh bao và sữa trên đường đi đến nơi làm việc của mình.
Lúc ngủ, anh có hơi giận hỏi tôi : “ Lô Địch, chê mẹ tôi nấu cơm không sạch, nên không ăn có phải không ?” . Trở mình một cái, anh đưa cái lưng lạnh lẽo về phía tôi, mặc cho tôi ấm ức tuôn nước mắt.
Cuối cùng, anh thở dài nói : “ Lô Địch, cứ cho là vì anh, em ở nhà ăn sáng có được không ?”. Thế là, tôi đành phải trở lại cái bàn ăn sáng gượng gạo ấy.
Sáng sớm hôm đó, tôi hớp một ngụm cháo mà mẹ chồng nấu, bỗng nhiên thấy khó chịu, tất cả những thứ trong bụng đều chạy ngược trở lên, tôi cố gắng nén xuống, nhưng không tài nào khống chế được, tôi bỏ chén, chạy vào toa lét nôn ra tất cả. Khi tôi thở phào bình thường trở lại, thì nghe thấy tiếng khóc pha lẫn với tiếng oán trách bằng tiếng địa phương của mẹ chồng. Anh đứng trước cửa toa lét giận dữ nhìn tôi, tôi cứng họng không thốt nên lời nào nữa, tôi thật sự không có cố ý . Tôi và anh lại bắt đầu một cuộc cãi nhau thật kịch liệt, mẹ chồng trừng mắt nhìn chúng tôi, sau đó đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi cửa.
Anh oán hận liếc tôi một cái và xuống lầu đuổi theo mẹ .
*** Bất ngờ nghênh đón một sinh mệnh mới, lại đột ngột mất đi tính mệnh của mẹ chồng !
Cả ba ngày liền, anh không về nhà, ngay cả điện thoại cũng không gọi. Tôi nghĩ, từ khi mẹ chồng về ở chung, tôi đã chịu bao điều tủi thân rồi, còn muốn tôi phải làm sao nữa đây ? Thật kỳ lạ, tôi cứ buồn nôn hoài, ăn cái gì cũng cảm thấy không ngon miệng, lại cộng thêm việc nhà bề bộn làm cho tôi chán ngán đến cực điểm.
Sau đó, nghe đồng nghiệp nói : “ Lô Địch, sắc mặt cô kém lắm, hay là đi bệnh viện khám thử đi ”. Kết quả kiểm tra của bệnh viện là tôi đã có thai rồi.
Tôi chợt hiểu ra sáng hôm đó tại sao bỗng nhiên mình nôn mửa. Trong niềm hạnh phúc có xen lẫn một chút oán giận, tôi nghĩ : “ Anh và người đã từng sinh con như mẹ chồng, hai người họ sao không mảy may nghĩ đến chuyện này nhỉ ?”.
Ngay trước cửa bệnh viện, tôi nhìn thấy anh. Chỉ mới có ba ngày không gặp, anh đã tiều tuỵ đi rất nhiều. Lúc đầu tôi muốn xoay người bước đi, nhưng bộ dạng ấy của anh đã khiến tôi thương xót, tôi không chịu đựng được bèn gọi anh. Anh quay về hướng có tiếng kêu và nhìn thấy tôi, nhưng hình như không hề quen biết, trong mắt không giấu được sự chán ghét đến tột độ. Sự lạnh lùng ấy đã làm tổn thương đến tôi. Tôi tự nói với mình là không được nhìn anh và đưa tay ngoắc một chiếc xe tắc xi. Lúc đó, tôi rất muốn nói lớn với anh rằng : “ Anh yêu, em sắp sinh cho anh một đứa con rồi !”, sau đó sẽ được anh nhấc bổng lên trong vòng xoay hạnh phúc…
Nhưng điều mà tôi hy vọng đã không xảy ra. Ngồi ở trong xe, nước mắt tôi mới từ từ chảy xuống. Tại sao chỉ một trận cãi vã lại khiến tình yêu của chúng tôi khủng hoảng đến mức độ ấy ?
Về đến nhà, tôi nằm ở trên giường nhớ anh, nhớ đến sự chán ghét chứa đầy trong mắt anh. Tôi ôm lấy một góc của tấm chăn mà khóc …
Đến tối, tôi nghe thấy tiếng mở ngăn kéo. Mở đèn lên, tôi nhìn thấy anh nước mắt ràn rụa. Anh đang lấy tiền. Tôi lạnh lùng quan sát anh mà không hề lên tiếng. Anh có nhìn tôi nhưng dường như không thấy, cầm lấy sổ tiết kiệm và tiền rồi vội vã ra đi. Có lẽ anh định rời xa tôi vĩnh viễn. Thật là một người đàn ông lí trí, tình và tiền đều phân chia ranh giới rõ ràng. Tôi cười nhạt mấy cái, nước mắt lại chảy dầm dề.
Ngày hôm sau, tôi không đi làm. Tôi muốn giải quyết triệt để chuyện tình cảm của mình, tôi muốn gặp anh để nói rõ một lần dứt khoát. Tôi tìm đến công ty của anh, người thư ký nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, nói : “ Mẹ của tổng giám đốc Trần bị tai nạn xe, đang nằm trong bệnh viện đấy”. Tôi tròn mắt lắp bắp …Tôi chạy như bay đến bệnh viện, khi tìm thấy anh, thì mẹ chồng đã tắt thở rồi. Anh không nhìn tôi, nét mặt đanh cứng. Tôi nhìn khuôn mặt trắng bệch hốc hác của mẹ chồng mà không ngăn được dòng lệ : “ Trời ơi ! Sao lại đến nông nỗi này ?”
Mãi đến khi chôn cất mẹ chồng xong, anh không hề nói với tôi một lời nào nữa, thậm chí nếu có nhìn tôi thì cũng nhìn với ánh mắt chán ghét. Về chuyện tai nạn xe, tôi nghe người khác kể lại nên cũng phần nào hiểu rõ được sự việc. Sau khi mẹ chồng ra khỏi cửa thì cứ mơ hồ đi về phía bến xe, bà muốn đi về quê, vì anh đuổi theo ở phía sau, nên bà đi càng nhanh hơn nữa, khi băng qua lộ, một chiếc xe buýt đâm thẳng vào người bà …
Cuối cùng thì tôi đã hiểu sự chán ghét trong đôi mắt anh khi anh nhìn tôi, nếu như sáng sớm hôm đó tôi không nôn mửa, nếu như chúng tôi không cãi nhau, nếu như … Trong lòng anh, tôi là tội nhân gián tiếp giết chết mẹ anh !
( còn tiếp )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét