Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2009

Cuốn sách và giỏ đựng than






         Có một câu chuyện kể rằng tại một trang trại ở miền núi xa xôi,miền Đông bang Kentucky, có một ông cụ sống với người cháu của mình. Mỗi buổi sáng, ông cụ đều dậy rất sớm để đọc sách .

         Có những cuốn sách ông đã đọc nhiều lần, đến mức cuốn sách sờn cũ, nhưng lúc nào ông đọc cũng say mê và chưa một buổi sáng nào ông quên đọc sách.
Cậu cháu trai cũng bắt chước ông, cũng cố gắng mỗi ngày đều ngồi đọc sách. Rồi một ngày, cậu hỏi ông:
- Ông ơi, cháu cũng thử đọc sách như ông, nhưng cháu không hiểu gì cả. Hoặc là có những đoạn cháu hiểu, nhưng khi gấp sách lại là cháu quên ngay. Thế thì đọc sách có gì tốt đâu mà ông đọc thường xuyên thế ạ...
Ông cụ lúc đó đang đổ than vào lò, quay lại nhìn cháu và chỉ nói:
- Cháu hãy đem cái giỏ đựng than này ra sông và mang về cho ông một giỏ nước nhé!
Cậu bé liền làm theo lời ông, dù rằng tất cả nước đã chảy ra hết khỏi giỏ trước khi cậu bé quay về đến nhà.
Nhìn thấy cái giỏ, ông cụ cười và nói:
- Nước chảy hết mất rồi! Có lẽ lần sau cháu sẽ phải đi nhanh hơn nữa!
Rồi ông bảo cháu quay lại sông lấy một giỏ nước.
Lần này cậu bé cố chạy nhanh hơn, nhưng lại một lần nữa, khi cậu về đến nhà thì cái giỏ đã trống rỗng. Thở không ra hơi, cậu nói với ông rằng “đựng nước vào cái giỏ là điều không thể”, rồi đi lấy một chiếc xô để múc nước. Nhưng ông cụ ngăn lại:
- Ông không muốn lấy một xô nước. Ông muốn lấy một giỏ nước cơ mà! Cháu có thể làm được đấy, chỉ có điều cháu chưa cố hết sức thôi!
Rồi ông lại bảo cháu ra sông lấy nước. Vào lúc này, cậu bé đã biết rằng không thể đựng nước vào giỏ được, nhưng cậu muốn cho ông thấy rằng dù cậu chạy nhanh đến đâu, nước cũng sẽ chảy hết ra khỏi giỏ trước khi cậu về đến nhà. Thế là cậu bé lại lấy nước, lại chạy nhanh hết sức, và khi về đến chỗ ông, cái giỏ lại trống rỗng.
- Ông xem này - Cậu bé hụt hơi nói - Thật là vô ích!
- Cháu lại nghĩ nó là vô ích ư... - Ông cụ nói - Cháu thử nhìn cái giỏ xem!
Cậu bé nhìn vào cái giỏ, và lần đầu tiên, cậu bé nhận ra rằng cái giỏ trông khác hẳn ban đầu. Nó không còn là cái giỏ than đen bẩn nữa, mà đã được nước rửa sạch sẽ.
- Cháu của ông, đó là những gì diễn ra khi cháu đọc sách. Có thể cháu không hiểu hoặc không nhớ được mọi thứ, nhưng khi cháu đọc, sách sẽ thay đổi cháu từ bên trong tâm hồn, như nước đã làm sạch giỏ than kia vậy.


(Sưu tầm)



******************
Người ông đã dạy cháu và cũng là dạy chúng ta : muốn hiểu biết phải biết bắt đầu từ đâu , cũng như lòng kiên nhẫn theo đuổi mục đích của mỗi người , của cuộc đời , đúng như cổ nhân đã nói cách tốt nhất của dạy học là làm gương .





Thứ Năm, 7 tháng 5, 2009

Hình ghép


Mấy ngày trước rảnh rổi ...lại buồn . Vậy là lấy một mớ hình ra ngồi cặn cội ghép cho con và cho mình ...Mà công nhận rất vui , ghép được tấm ưng ý ...thích lắm .Nhìn hình mới thấy mình dạo này phát triển chiều cao ...thích quá trời

         Ngấm chút cái đã


           


           


           


           


            


            


             


            


            


            


Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Điều tâm đắc _(2)




心得
在人生的旅途上 ,
以為設定方向就能達到目標 ,
卻不衡量自己的能力 ,
很有可能會遭到失敗的命運 .

Trên con đường nhân sinh,
Cho rằng phương hướng đã định xong thì có thể đạt được mục tiêu,
Nhưng không hề lượng sức của mình,
Thì rất có khả năng vấp phải vận mệnh thất bại .
珊珊




Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2009

Mừng Lễ Mẹ


 Hôm qua thứ bảy 2/5 , trường bé Huân có mở hoạt động ăn mừng Lễ ngày của mẹ , năm nay trường con tổ chức mừng Lễ sớm hơn mọi năm , đáng lẽ ngày 10/5 mới đúng .
  Thế là có hoạt động vui chơi nửa rồi , mới vừa tham gia hoạt động của trường chị đây , giờ tới phiên em rồi . Kể ra cũng vui mà  nhộp nhịp ko kém chị con hén ...
   Mẹ lại tranh thủ chụp hình cho con , và ba cũng chụp cho mẹ và con vài tấm , khi hai mẹ con đang chơi trò chơi ...Hôm nay mẹ phát hiện con gái dũng cãm ra rất nhiều và chủ động hơn với các trò chơi . Khi chơi trò nào con cũng xưng hô đòi chơi , còn chị ...kêu chị chơi trò chơi cùng con thì cũng ko chịu , bảo mẹ chơi với em là được rồi . Công nhận sao chị Kỳ lại nhúc nhác vậy ko biết , chị Kỳ mắc cở con àh ...
Hôm nay đi chơi cũng vui ...mà trời cũng nóng con nhĩ , chơi một hồi mồ hôi con đổ như mưa .Chơi tới khoảng 11h thì giải tán ra về hết , khi ra về có cho mỗi em một phần ăn và cây súng nước . Về tới nhà rồi hai nhỏ đâu có chịu nghỉ ngơi , đứa thì lấy bong bóng xà phòng ra thổi , còn đứa thì lấy súng nước bắn . Chỉ có mẹ là đi nghỉ chút thôi .
  Thôi giờ mình cùng ngắm hình chút  nào

...











Hôm thứ 5 con có tham gia thi hát tiếng Anh , hôm nay sẳng tiện công bố luôn ...chỉ tiếc con chỉ được giải khuyến khích !!!


Con gái vẽ tặng Mẹ bức chân dung ...Nhìn mẹ xinh lắm con àh



Bánh Kem con gái làm tặng mẹ ...chỉ tiếc được nhìn thôi , chứ ăn hổng được



Mẹ cùng con chơi trò chơi ...mà nói thiệt lâu rồi Mẹ mới nhảy nhót đó con yêu
















Còn mấy ngày nửa là Lễ của Mẹ rồi các bạn nhĩ . Ngọc Mai xin gởi lời chúc đến tất cả các bà mẹ ...Chúc các mẹ luôn xinh đẹp- vui vẻ -hạnh phúc và khỏe mạnh

母親節快樂





Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009

Ai cũng có thể bay


 


Có một cậu bé sống trong trại mồ côi từ nhỏ. Cậu bé luôn luôn ước mơ rằng mình có thể bay được như những chú chim. Mọi lời giải thích đều chẳng có nghĩa lý gì với cậu bé. Cậu ta hay thắc mắc rằng tại sao cậu lại không thể bay cơ chứ trong khi trong vườn thú còn có những con chim to hơn cậu ta, vậy mà chúng vẫn bay được.
Có một cậu bé khác bị liệt từ nhỏ, ước mơ duy nhất của cậy bé là có thể đi đứng và chạy được giống các cô cậu bé khác. Cậu bé cũng luôn hỏi bố mình lý do tại sao cậu lại không thể đi được.
Một hôm, cậu bé sống ở trại trẻ mồ côi được ra ngoài. Cậu ta đến công viên và nhìn thấy cậu bé bị liệt đang chơi trong hố cát. Cậu bé chạy lại đấy hỏi xem cậu bé trong hố cát kia đã bao giờ mơ ước được bay chưa.
- Tớ chưa bao giờ mơ như thế. – Cậu bé bị liệt trả lời – Nhưng tớ luôn ước rằng tớ có thể đi lại bình thường như cậu.
- Tớ xin lỗi, chuyện của cậu thật đáng buồn. Này, chúng ta có thể làm bạn với nhau được chứ?
- Tất nhiên rồi!
Hai đứa trẻ chơi với nhau rất vui vẻ cho đến khi bố cậu bé bị liệt mang chiếc xe lăn ra đón con trai mình về. Cậu bé có mơ ước được bay ra nói thầm điều gì đó vào tai bố bạn mình.
- Được thôi, nếu cháu muốn – Người bố vui vẻ đáp.
Cậu bé tiến lại chổ bạn mình và nói:
- Cậu là người bạn duy nhất của tớ. Tớ ước gì có một điều kì diệu sẽ làm cho bạn có thể đi lại được. Tớ chỉ có thể làm được cho bạn một điều nhỏ này.
Nói rồi cậu bé cõng ngay người bạn bị liệt của mình lên lưng và đi. Lúc đấu, cậu đi từ từ, rồi dần dần cậu chạy, chạy nhanh hơn. Cậu bé bị liệt hứng thú reo lên:
- Cảm ơn cậu, đây là lần đầu tiên tớ không cần xe lăn.
Cậu bé muốn được bay càng chạy nhanh hơn nữa dù mặt cậu đỏ bừng và áo thì ướt sũng mồ hôi. Người cha hạnh phúc nhìn hai đứa trẻ chạy vòng vòng quanh thảm cỏ. Cậu bé bị liệt giơ hai tay lên trời hét to:
- Bố ơi! Nhìn này, con có thể bay được rồi, con đang bay này!

***************
Câu chuyện cảm động của hai cậu bé nhắc nhở chúng ta rằng: Nếu bạn không thể bay, bạn vẫn có thể giúp người khác bay. Cũng giống như là nếu bạn không thực hiện được ước mơ của mình thì bạn vẫn có thể giúp người khác thực hiện được ước mơ của họ. Cho dù ước mơ đó có giống hệt ước mơ của bạn. Và bạn vẫn hạnh phúc!

(Sưu tầm)