Thứ Tư, 20 tháng 8, 2008

Thư giãn


Mấy hôm nay ox ko được vui cho lắm và nhiều chuyện buồn và phiền toái ( đa phần về việc làm ) .Nên sáng nay đi làm về rủ mình đi lên núi tản bộ và bái phật .

Photobucket
 

Mà núi này cũng cao lắm 1000 mét hơn đó , những lúc rảnh ox thường đi leo núi này ( mỗi lần ox leo tới đỉnh là 1 tiếng hơn ) . Hôm nay ko có tâm đâu mà leo , nên để cho cái xe nó leo

...

Xe chạy tới nơi cũng nửa tiếng hơn ,đường núi cong đi cong lại mà phát sợ . Mà hôm nay ko phải thứ bảy , chủ nhật , nên người rất ít người, thấy chỉ có hai gia đình ngồi phao trà uống thôi .

Photobucket

Vào lại phật chút rồi ra phao trà uống , nơi đây cũng rất tiện , chỉ cần mình đem lá trà lại thôi , còn gas và nước , ly tách phao trà chùa đều có hết .Mà nếu ai muốn nấu đồ ăn cũng được , chỉ cần thức ăn tự mình đem lên thôi , còn mọi thứ như nhà bếp , đồ dùng , nhà chùa đều cung cấp , đúng là tiện lợi cho những người leo núi .

Photobucket

Định chụp mấy tấm ảnh trên núi nhìn xuống chắc đẹp lắm ,ai dè... vì núi quá cao nên nhìn xuống toàn sương mù ko àh , nên chẳng chụp được cảnh đẹp , tiếc ghê

...

Ngồi chơi cũng 1 tiếng có ,rồi cũng dọn dẹp xuống núi , trên đường xuống hái được một mớ củ Su , vậy là tối nay có su xào ăn rồi

...

Hôm nay nói chung cũng vui , mong chuyến đi này sẻ làm ox bớt buồn &  thường thấy nụ cười trên gương mặt ox ( dạo này thấy ox mặt ủ rủ , mà cứ thở ra ko hà

...)

老公加油~ 我永遠在你背後支持你~ 我愛你

...


Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2008

Rằm tháng 7 - Gửi em ở phía bên kia



Hôm nay tình cờ đi dạo trên mạng , đọc được bài viết rất hay và cãm động , đọc xong M đã khóc ,thương cho người chồng chung thủy vì vợ vì con , giờ M copy bài này lên chia sẻ với các bạn ...

Photobucket


Em thật xa nhưng mãi luôn gần bên bố con anh. Bởi vì...
“Sự vĩ đại của tình yêu là chạm được vào linh hồn của nhau” - Tagor

Nếu bạn chưa một lần có cảm giác cô đơn trong tình yêu, bạn sẽ nghe thấy khúc “tự hát” ấy qua tâm sự: Nỗi nhớ khôn nguôi của tác giả blog Mdleechen

Nỗi nhớ khôn nguôi

Em yêu dấu!

Tối hôm qua, ngồi ăn cơm với hai con, anh cố tình không nhắc hôm nay là ngày giỗ của em, để xem chúng nó có nhớ đến mẹ của nó hay không?

Đọc báo bây giờ, thấy bọn trẻ được bố mẹ cưng chiều, và chúng nó dần dần hư hỏng, ăn chơi đua đòi, anh cảm thấy càng phải lo cho hai đứa con của mình hơn em ạ, nhất là em đã vĩnh viễn bỏ bố con anh ra đi 9 năm trước đây sau tai nạn nghiệt ngã khi em tan sở về nhà để chuẩn bị bữa cơm chiều cho ba bố con anh như thường lệ.

Anh đã ngã gục tại phòng xác khi nhìn thấy hình hài của em tan nát hết vì những chiếc bánh xe tải container phóng nhanh vượt ẩu… Bé Na lúc đó 9 tuổi, còn cu Bin của chúng mình chỉ chưa đầy 3 tuổi, đang ngọng nghịu tập nói.

Em bỏ bố con anh ra đi trong lúc gia đình mình đang trên tột đỉnh của sự hạnh phúc và bình yên, mặc dù hai vợ chồng mình vẫn phải chắt chiu từng đồng để dinh dưỡng tốt cho hai con. Miếng thịt, miếng cá ngày đó quá đắt đỏ so với thu nhập của hai đứa mình, nhớ không em? Nhường cho con rồi, em lần nào cũng nhường tiếp cho anh:”Ông xã ăn nhiều vào để mà có sức yêu thương và lo cho vợ con…”. Nghĩ mà thương em quá mình ơi!

                                                          

Photobucket

Bé Na tuyệt vời và là một đứa con gái yêu của chúng mình em à. Đám tang em xong, bà nội thương hai cháu côi cút nên đành lòng bán đứt mảnh đất của ông bà để lên Sài Gòn sống với bố con anh. Những ngày tháng mất em, anh không thể nào tin đó là sự thật, và anh đã rất hư hỏng, có lỗi với mẹ và hai con. Anh uống rượu suốt ngày, mất cả lý trí, và rồi cũng mất luôn việc làm… Anh đúng là một thằng đàn ông yếu đuối trong những ngày tháng đau thương này, nhưng biết làm sao khác hơn được hở em?

Một đêm, anh về nhà thật say, và la hét như một thằng khùng. Mẹ cũng chẳng thể cản anh lại được. Anh lúc đó u tối, chẳng có gì để mất cả… Rồi em biết sao không? Bé Na run sợ, ôm chặt và quỳ dưới chân anh trong nước mắt:”Bố ơi, bố không thương hai chị em con sao? Bố không thương bà nội sao? Bố ơi…”

Một thằng say, và một thằng khùng trong anh lúc đó, đã chợt tỉnh, tỉnh hẳn em ạ - như một phép mầu! Anh quỳ xuống ôm con thật chặt, hai bố con khóc thật nhiều. Lúc đó anh mới nghĩ được điều quý nhất mà anh đang còn có được là hai đứa con ngoan của anh và em...

                                                       

Photobucket

Bây giờ, em có biết anh sợ nhất điều gì không? Anh sợ nhìn thấy con khóc lắm em à. Anh đã đối diện với Na, và anh không muốn chứng kiến con mình sẽ phải khóc nữa. Một lần nó khóc tức tưởi vì mất mẹ sau khi anh và em vừa làm sinh nhật tròn 9 tuổi cho con trước đó một tuần. Lần thứ hai, và cũng là lần cuối cùng anh hứa với em sẽ không để con chúng ta khóc nữa đâu. Lần đó, nó khóc vì van xin anh lúc anh điên điên khùng khùng vì mất em…

Rồi anh cũng đã tỉnh, và xin được việc làm. Anh bỏ nhậu luôn, tan sở làm là anh nhanh chóng về nhà với các con. Anh đi học thêm buổi tối, rồi công việc cũng được thăng tiến. Dành dụm và cuối cùng anh cũng mua được một căn nhà nhỏ, thoát khỏi cái cảnh ở nhà thuê. Mẹ và các con mừng lắm. Hôm dọn qua nhà mới, lòng anh xốn xang vì nghĩ đến em thật nhiều. Anh cố nén cảm xúc của mình, nhưng rồi cả ba bố con đều vỡ oà, trào nước mắt, và ôm chầm lấy nhau khi bé Na nói với anh:”Nhà mình đẹp quá, ước gì có mẹ bây giờ hở Bố…”

Đêm hôm đó, anh trằn trọc mãi không ngủ được… Giá mà có em với ba bố con anh trong căn nhà mới này, chắc chắn đêm hôm đó sẽ là một đêm tuyệt vời nhất cho hai vợ chồng mình, phải không em? Anh đau đớn quá, tại sao em không được hưởng những điều hạnh phúc mà em rất xứng đáng được hưởng trên cõi đời này? Em đã đi cùng anh từ trong tận cùng của cái khổ sở nhất. Em đã hy sinh cho anh và các con rất nhiều. Lúc thằng đàn ông của anh may mắn, có thể xây nhà đẹp cho vợ cho con, thì anh mãi mãi không còn có em bằng xương bằng thịt nữa…

Anh vẫn tin rằng có một cõi thiên đường, và em đang sống ở nơi đó, hàng ngày em vẫn thấy bố con anh đang rất hạnh phúc. Hai đứa con mình rất ngoan và học giỏi em à. Lúc dọn nhà, bé Na “tranh cãi” với anh về vị trí trang trọng nhất để đặt những tấm hình của em. Giải pháp cuối cùng là: phòng Na cũng có, phòng Bin cũng có. Còn anh, anh đặt em trên bàn làm việc của anh. Chiếc xe đạp 9 năm về trước của vợ tan nát, anh vẫn giữ nguyên, và đặt nó ở một góc phòng khách để hình bóng của em mãi luôn hiện diện trong ngôi nhà này…

Sáng nay là ngày giỗ em, anh không nhắc hai con như đã nói. Anh cố tình thức dậy thật trể để xem mọi việc như thế nào. Em biết không, 9 giờ anh thức dậy, bàn thờ của em đã ngập tràn hoa quả rồi. Anh xuống bếp, thì thấy cu Bin đang phụ chị Na nấu nướng. Anh giả vờ không biết chuyện gì, hỏi hôm nay sao các con làm gì mà trịnh trọng dữ vậy? Em biết tụi nó nói với anh gì không:”Bố có plan của bố, tụi con cũng có plan của tụi con cho ngày giỗ mẹ chứ !" .

                                  

Anh vui và hạnh phúc lắm khi nghe các con nói. Plan của anh thì mấy năm trước em cũng biết rồi, cùng các con ra thăm mộ, rồi trồng thêm một số hoa mà em thích lúc còn sống…

Vợ yêu ơi!

Có một niềm vui lớn mà anh muốn nói với em, nhưng anh cũng rất buồn: vài hôm nữa bé Na con mình đi du học rồi em à. Con mình xin được học bổng bán phần sau khi thi tuyển. Anh biết em vui lắm khi nhận tin này, nhưng em biết không, nhà có ba bố con mà thôi, mẹ cũng đã bệnh nặng rồi ra đi 2 năm sau ngày em mất. Na đi học xa rồi, chỉ còn anh và cu Bin, anh không biết mình sẽ như thế nào nữa khi trong lòng anh sẽ phải chất chồng thêm một nỗi nhớ…

Theo Blog Radio/Blog Mdleechen


Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2008

Đi Chùa

Đã lâu lắm rồi Ba ko dắt mấy Mẹ con mình đi chơi , hôm nay chủ nhật Ba dẫn đi Chùa chơi và đi leo núi (dưới chân núi là Chùa Tế Công )... Lâu quá rồi ko leo núi ,leo tới đỉnh rụng rời tay chân ,thở muốn hụt hơi luôn

... mà hai con giỏi thiệt cùng leo mà ko mệt như Mẹ đó chứ ...giỏi
... Nhưng mà cũng vui , leo núi ngấm cảnh từ trên cao rất đẹp ,mà ko khí thoáng mát hơn .Thôi hẹn lần sau đi tiếp hai con nhá ( Mẹ dù leo mệt mà vẫn muốn đi nửa
...)

Trước cổng Chùa Tế Công ...

       

Photobucket

       

Photobucket

       

Photobucket

Có Bà hàng xóm đi cùng ...

      

Photobucket

 Tranh thủ điệu chút

...

       

Photobucket

      

Photobucket

Trên đường leo lên núi , cũng có mấy pho tượng phật .Leo lên tới đỉnh thì có một ngôi Chùa ( nóc Chùa là một tảng đá thật lớn , nhìn rất ngộ và hay lắm) ...

       

Photobucket

       

Photobucket

        

Photobucket

       

Photobucket

Tới đỉnh núi rồi ...lại phật cái nào

...

       

Photobucket

        

Photobucket

       

Photobucket

Cảnh từ trên cao nhìn xuống rất đẹp

...

       

Photobucket

Thứ Ba, 5 tháng 8, 2008

Bé Huân vào lớp Chồi



Con gái út yêu của Mẹ đã bắt đầu đi học rồi đó nhá

...

Con bắt đầu đến trường khoảng 10 ngày nay rồi , hồi tuần trước con đi học thử (học cùng lớp với chị Kỳ) .Hôm thứ hai đầu tuần này con đã chính thức vào học (ko có học cùng chị Kỳ nữa) .

Con gái út Mẹ rất ngoan ,được cô khen ngợi lễ phép và rất vâng lời cô giáo , điều ấy làm mẹ rất vui ,vì con giỏi hơn chị Kỳ khi bằng tuổi con .

Ngày đến trường đầu tiên của con, con rất là mạnh dạng ,ko cần ba mẹ ở bên cạnh , đưa con vào tới cửa lớp , rồi mẹ nói với con mẹ đi về và bye bye con , con gái cũng nói bye theo ,nhưng ko có gì là đòi mẹ cùng vào lớp với con (chắc cũng có thể là có chị Kỳ ở bên cạnh ,cùng lên lớp học nên ko có đòi mẹ )

Và chiều đi rước con về , hỏi cô giáo con trong lớp ngoan ko ,có khóc ko , cô nói con rất ngoan ko có đòi mẹ , nhưng cũng thúc thích 1-2 lần gì đó khi tìm ko gặp chị

...và vài ngày sau con đến lớp học chung với chị cả tuần ,con đã ngoan hơn ,mà mạnh dạng hơn nhiều rồi .

Và bây giờ út của mẹ đã chính thức bắt đầu học tập cùng các bạn cùng lứa tuổi con ( ko còn chị bên cạnh nửa ) .Sáng con dậy sớm ,tự đánh răng súc miệng xong , uống sửa ,rồi cùng chị ngồi đợi xe nhà trường lại rước , khi đi học cũng biết bye bye mẹ (mẹ thấy con gái như ko cần mẹ bên cạnh nửa rồi , ko như hồi đó hể xa mẹ là con đòi mẹ , con gái thiệt là giỏi , mẹ vui lắm con ah)

Con gái yêu ah ! mong con học giỏi vâng lời cô ,và cứ lễ phép như ngày đầu tiên con đi học nhá ,mẹ tin con rất thông minh ,sẻ là bé ngoan nhất lớp

...yêu con nhiều lắm con yêu ...